Home Page by K2 Home Page by JSN PageBuilder

 

 

Đằng-Giao/Người Việt

April 17, 2019

Không còn nhìn được con nhưng anh Quý vô cùng mừng rỡ khi cha con bên nhau. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

ANAHEIM, California (NV) – “Thân tôi, sao cũng được. Nhưng cứ nghĩ tới thằng Hùng côi cút, tôi sao mà xốn xang nát lòng. Ước mơ cuối cùng của tôi là khi tôi nằm xuống, con tôi có chỗ ăn, chỗ ở để tiếp tục học,” anh Quý Võ, một người đàn ông có vóc người nhỏ thó, gầy gò nằm co ro trên giường bệnh, nghẹn ngào nói.

“Tôi chỉ sống được ba tuần nữa. Trong vài tuần, tôi sẽ chết,” anh lắp bắp nói.

Anh cố nói bằng giọng bình thản nhưng không giấu được nỗi buồn và sự lo sợ trong ánh mắt. Nỗi bận tâm lớn lao nhất của anh là đứa con nuôi 17 tuổi tên Hùng Samonte mà anh đã nhận nuôi từ khi thằng bé mới chín tháng bị mẹ bỏ ở Phi Luật Tân.

Không được chuẩn bị 

Anh khó nhọc kể: “Bữa đó đang làm việc, tôi đau bụng quá, gọi cấp cứu thì người ta chở vô bệnh viện Fountain Valley. Ở đây, họ cắt một khúc ruột của tôi rồi qua bữa sau, họ báo là tôi có vấn đề về gan.”

Sự việc xảy ra quá đột ngột và nhanh đến chóng mặt khiến anh Quý phải cố gắng lắm mới thuật lại đầu đuôi, ngọn ngành được. Có thể một phần vì anh vẫn bị ảnh hưởng những liều thuốc điều trị mới đây.

Sau khi được bác sĩ giải thích về “vấn đề gan” của mình, anh Quý sững sờ khi hiểu anh bị ung thư gan vào thời kỳ cuối cùng.

Anh không thể tin được mình sắp chết. “Tôi mới 53 tuổi thôi. Con trai tôi mới 17 tuổi,” anh Quý như trông mong mình sớm thức giấc, thoát khỏi cơn ác mộng quái ác.

Hùng, đứa trẻ 17 tuổi, nắn bóp cánh tay khẳng khiu của cha. (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

Theo lời kể của anh, sự việc bắt đầu vào Tháng Mười Hai năm ngoái. Đang nấu bếp ở tiệm Phở Hòa An gần khu Bella Terra (thuộc Huntington Beach), anh đau bụng quá nên đi bác sĩ gia đình. “Vừa khám, bác sĩ viết giấy cho tôi đi cấp cứu ngay lập tức. Tưởng về trong ngày, ai dè…” anh tặc lưỡi.

Rồi mấy tháng nay, cứ về rồi lại phải vô bệnh viện, bệnh anh ngày càng trầm trọng. Mấy hôm trước, sau khi khám xét bệnh tình, bác sĩ cho biết anh không còn lâu nữa và nên quyết định chuyện hậu sự.

Đứa con nuôi 17 tuổi 

Kể về đứa con nuôi 17 tuổi tên Hùng Samonte, anh cho hay: “Hồi còn ở Phi Luật Tân, tình cờ, tôi thấy mẹ nó, một nữ sinh trung học, đem nó đi bỏ lúc nó mới chín tháng. Thân tôi, tôi lo chưa xong, nhưng thấy tội quá, tôi xin nhận làm con nuôi. Trại tị nạn Palawan không nhận thêm người nữa, nên hai cha con tôi sống lang thang, buôn bán qua ngày.”

Có thêm đứa con nuôi, việc xin tị nạn của anh trở nên khó khăn hơn. “Nhưng nhờ anh Trịnh Hội can thiệp, và trải qua bao nhiêu gian nan, rốt cục, cha con tôi được qua Mỹ năm 2006. Lúc đó, hai cha con mừng lắm,” anh nói.

Cứu sống được đứa bé, anh Quý tự hứa với lòng mình là phải lo cho nó một cuộc sống sung túc. Bây giờ, anh không tiếc mạng mình mà cứ lo cho đứa con trai. Anh nói: “Mong cho nó ở lại bình an. Tôi mong có vậy.”

Khi các bác sĩ ở bệnh viện Fountain Valley không làm gì hơn được cho anh, họ cho anh về. Nhưng chủ nhà không nhận anh nữa.

Nhờ bà Nguyễn Lam Châu, hội trưởng Hội Những Tấm Lòng Vàng (The Golden Hearts Foundation), can thiệp, bệnh viện chuyển anh qua viện an dưỡng Winsor Garden of Anaheim. Ở đây, việc điều trị rất hạn chế, mà anh cũng ở giai đoạn cần thuốc giảm đau chứ không còn phương cách gì hữu hiệu nữa.

Làm việc kỹ lưỡng với bà Châu, anh Quý nói rõ ý nguyện cuối cùng của anh là được hỏa táng và tro cốt được đưa vô chùa Liên Hoa ở Garden Grove.

“Một ‘package’ như anh muốn cho chuyện chuyện hậu sự của anh tốn $7,000 thôi, nhưng để có tiền lo cho con trai 17 tuổi của anh ấy mới là gay go,” bà Lam Châu nói. “Tiền ăn, tiền ở, tiền học hằng tháng đâu có ít, dù là cháu sắp tới tuổi có thể tự lập được rồi.”

Anh Quý dặn nhưng nói không hết câu: “Ở lại, con ráng…” (Hình: Đằng-Giao/Người Việt)

“Ở lại, con ráng…” 

Hôm Thứ Năm, 11 Tháng Tư, anh than là mắt trái hơi khó chịu. Anh nói: “Sao từ sáng tới giờ mắt tôi cứ chảy nước mắt rồi xốn xốn.”

Một cô y tá không muốn nêu tên nói nhỏ rằng đây là triệu chứng của những ngày cuối cùng. Cô nói: “Chỉ chừng hai ngày nữa, chú ấy sẽ còn bị nặng hơn, rồi mù luôn.”

Sáng sớm hôm sau, anh than rằng “cả hai mắt cùng khó chịu và mờ hơn nhiều.”

Đến trưa Thứ Hai, 15 Tháng Tư, hai mắt anh gần như lòa hẳn, chỉ còn thấy loáng thoáng những bóng mờ. “Nhìn bàn tay tôi, tôi cũng không thấy,” anh thều thào nói không ra lời. “Hai chân tôi, từ hôm qua tới giờ, không còn co lại được nữa, như không còn của tôi nữa.”

Tan học, Hùng chạy vội từ trung học Bolsa Grande, Garden Grove, vô thăm cha. Anh Quý mừng rỡ, nhướng đôi mắt vừa chuyển màu đùng đục về hướng con, gương mặt xạm xụa da bọc xương của anh co giật từng cơn. Những ngón tay xương xẩu bấu chặt lấy Hùng, anh vừa vuốt ve con, vừa khe khẽ nói: “Mừng quá. Ba không thấy con, nhưng ba mừng lắm.”

Cái bụng vàng võ kẹp lép của anh quặn cong rồi giựt giựt như đang lên cơn sốt rét.

Hùng cúi xuống, thì thầm gì đó vào tai cha. Anh Quý, không biết cười hay mếu, nói không hết câu: “Ở lại, con ráng…”

Ở phòng bên, một bệnh nhân thét lên một âm thanh của sự đau đớn.

Chịu không nổi nữa, Hùng hôn lên trán cha rồi mím môi, vội vã bước ra khỏi phòng, tay chùi mắt.

Trên giường, môi anh Quý mấp máy như chưa dặn dò con xong.

Bà Lam Châu và những thiện nguyện viên Hội Những Tấm Lòng Vàng kêu gọi mọi người đóng góp để có thể giúp anh Quý Võ thanh thản an nghỉ.

Mọi đóng góp xin gởi về The Golden Hearts Foundation, P.O. Box 2245 Westminster, CA 92683.

Lịch sự kiện trong tháng

Thứ 2 Thứ 3 Thứ 4 Thứ 5 Thứ 6 thứ 7 Chủ nhật
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31

Tủ sách Bảo Anh Lạc

Thư viện

Pháp âm